Tôi và Linh chơi thân với nhau từ lúc còn cởi trần tắm mưa, đến lúc mười tám tuổi vào đại học, chúng tôi mỗi người mỗi nơi, tôi học ở Sài Gòn, Linh học ở Huế, chúng tôi giữ liên lạc với nhau và cảm nhận được tính cách đối phương vẫn như xưa. Linh mạnh mẽ, tự lập nhưng cũng là người dễ cảm thông với người khác, dễ mủi lòng với những người chân chất quan tâm tới mình. Học xong tôi trở về Đà Lạt sống và làm việc, còn Linh vào Sài Gòn. Một lần gặp nhau trong quán café nơi Linh ở, cô ấy đã kể cho tôi chuyện về cuộc đời cô ấy.
Linh xinh đẹp, bản lĩnh, độc lập, có cá tính nên nhiều người đàn ông theo đuổi, trong đó đa phần là giàu có, thành đạt nhưng Linh không rung cảm được với ai. Trái tim Linh đóng kín cho đến khi gặp Phước làm kỹ thuật viên cho một công ty chuyên về lắp ráp máy tính. Công việc của Phước ngày làm 8 tiếng ở công ty, lương bèo bọt chỉ đủ sống. Nhưng Phước rất quan tâm đến Linh, từng cử chỉ, hành động cho đến từng lời nói đều thể hiện sự chân thành khiến Linh cảm động. Linh mến Phước vì anh tuy gia cảnh nghèo nhưng có chí tiến thủ, không ngại khó ngại khổ, có ước mơ lớn lao và rất trân trọng gia đình. Linh nghĩ rằng cha mẹ Phước phải là người đàng hoàng thì mới sinh ra Phước như vậy. Khi hai người chính thức quen nhau, Linh về nhà Phước ra mắt, nhà Phước chẳng có gì, nếu xét về môn đăng hộ đối thật không tương xứng chút nào, dù nhà Linh cũng không phải thuộc dạng đại gia nhưng cũng gọi là có của ăn của để. Cha mẹ Phước cũng quí Linh, khen ngợi Linh về mọi mặt.
Vài tháng sau hai người lên kế hoạch đám cưới. Cha mẹ Phước dù không nói thẳng nhưng ngụ ý muốn bên nhà Linh có của hồi môn xứng đáng. Lúc đó vì yêu Phước và cũng thương cảm cho hoàn cảnh của nhà Phước nên Linh đã đưa một món tiền kha khá cho cha mẹ Phước mà không để cha mẹ Linh biết, vì thường bên đàng trai phải gửi “sính lễ” bên đàng gái, theo tục lệ là vậy.
Cha mẹ Linh cho Linh và Phước một căn nhà đứng tên hai vợ chồng Linh. Rồi ông bà qua Đức định cư như dự định trước đó của họ. Khi biết Linh và Phước được tự do tự tại ở nhà riêng thì cha mẹ Phước nhiều lần ngỏ ý muốn lên ở cùng, nhưng Linh đang muốn hưởng cuộc sống vợ chồng son nên tìm cách khéo léo trì hoãn. Từ lúc sống chung nhà, Phước như trở thành một con người hoàn toàn khác trước, anh rất lười biếng, mọi việc nhà cửa, cơm nước đều để một mình Linh làm, nếu Linh có ý kiến gì thì Phước nói: Phận làm vợ phải lo việc nhà cửa bếp núc, đó mới là điều phải đạo. Khi Linh bị ốm kêu Phước đi mua thuốc, Phước viện cớ công ty tăng ca nên về muộn, bảo Linh tự đi mua. Mấy tháng trôi qua chưa hết bàng hoàng, Phước bày tỏ là đàn ông đã có vợ ra ngoài xã hội phải thể hiện một chút cho người ta thấy mình thành đạt, Phước muốn mua xe hơi và kêu Linh đưa tiền, tiện thể hỏi cha mẹ Linh góp vào. Linh phải làm theo lời chồng, vì không muốn cha mẹ Linh lo lắng cho Linh nên Linh chỉ nói khéo để cha mẹ vẫn gửi tiền mà không nghi ngờ gì. Có xe rồi, Phước muốn bề ngoài trông bảnh bao hơn cho xứng với cái xe nên bỏ hết quần áo cũ, mua quần áo giày dép toàn hàng hiệu. Tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, Phước rút dần mua sắm tư trang. Linh có góp ý thì Phước dùng mấy lời đạo lý răn dạy Linh khiến Linh ngán ngẩm và mệt mỏi không muốn đôi co với chồng.
Cha mẹ Phước thấy con dâu cứ mãi trì hoãn nên chủ động khăn gói đi thẳng lên thành phố, dắt theo đứa cháu gái, bảo với Linh cho nó lên ở nhờ sẵn nó làm osin cho nhà luôn. Cha mẹ Phước xem nhà của hai vợ chồng Linh như nhà của mình, đi lại ăn uống sinh hoạt tự do khiến Linh không còn được hưởng cuộc sống của hai vợ chồng son nữa. Mọi chi tiêu trong nhà mẹ Phước đều đưa ra quyết định và bắt Linh phải theo. Cha Phước lại thường kêu mấy ông bạn mới quen về nhà Linh ăn nhậu, bắt Linh phải đứng bếp nấu nướng. Nếu Linh có ý kiến gì thì họ nói bổn phận làm dâu là phải vậy, nếu cãi lời cha mẹ chồng thì tru di tam tộc cũng không rửa hết tội. Sau những ngày làm việc vất vả, vừa việc ở công ty vừa việc nhà khiến Linh mệt rã rời nhưng không dám tâm sự với cha mẹ đẻ vì sợ họ buồn.
Ngày Linh biết mình có bầu là lúc cha mẹ Phước đem một tập giấy nợ tồn đọng từ thời ông cụ, ông cố của cha mẹ Phước, số nợ là không hề nhỏ, họ bảo ở quê không có tiền nên kêu Linh giúp trả, nếu không trả giang hồ kéo tới đập phá nhà. Linh nói không có tiền thì quả nhiên hôm sau một nhóm giang hồ tới đòi đốt nhà. Quá sợ hãi, Linh bảo Phước báo công an nhưng Phước nói đây là món nợ máu, có kêu công an cũng không giải quyết được triệt để. Nó truyền từ mấy đời trước rồi. Đây là cơ hội cuối cùng để cứu cha mẹ Phước, nếu Linh không giúp thì cả đời này kiếp này Linh mang tội với dòng họ nhà Phước.
Linh dồn hết tiền tiết kiệm đưa cho cha mẹ Phước để trả nợ nhưng vẫn không đủ. Linh bàn bạc với chồng cần phải để cha mẹ Phước lánh đi chỗ khác để giữ ngôi nhà này được an toàn đã rồi tính tiếp. Phước quát tháo Linh làm dâu mà thất đức, đuổi cả cha mẹ chồng đi. Cha mẹ Phước nói nhà ở quê cũng dột nát hết rồi, giờ chỉ còn ngôi nhà này để nương thân, họ tìm mọi cách để ép Linh ra khỏi nhà. Phước đứng về phía cha mẹ đẻ, để Linh bơ vơ một mình một chiến tuyến. Không thể chịu đựng được, Linh đệ đơn ly dị, dọn đồ rời khỏi nhà.
Tôi bảo Linh ở thế bây giờ Linh phải cố gắng tìm công việc mới, ráng thuê cái chỗ tàm tạm để ở, sinh con, nếu cần thiết thì nói sự thật với cha mẹ Linh, họ sẽ luôn ở bên Linh và hỗ trợ Linh xây dựng lại từ đầu. Nên nhớ quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nhưng làm gì thì làm chỉ cốt yếu cho những kẻ khốn nạn một bài học nhớ đời để không ngang nhiên làm hại người khác nữa.
Linh nhớ lời tôi và quyết tâm đứng dậy trên đôi chân của mình. Linh có công việc mới, sau khi có một khoản tiền tiết kiệm, Linh cùng với bạn Linh góp vốn lập công ty kinh doanh thời trang. Nhằm lúc ngành thời trang đang thắng thế nên lợi nhuận chẳng mấy mà tăng vùn vụt. Từ lúc cha mẹ Linh biết chuyện đã không trách Linh mà ủng hộ Linh làm lại từ đầu. Linh mua nhà mới, một căn nhà khang trang đủ để Linh sống tự do, thoải mái.
Cũng thời gian này, Linh biết Phước đã nghỉ việc ở công ty lắp ráp máy tính, vì tham vọng một bước thành đại gia nên Phước và cha mẹ anh đã vay tiền ngân hàng để đầu tư vào bất động sản. Họ mua hết toàn bộ căn hộ trong khối bất động sản vừa hoàn thành của công ty xây dựng lớn nhất nhì khu vực lúc đó. Linh liên kết với truyền thông tung hỏa mù khu căn hộ có ma, và những câu chuyện kỳ quái được lan truyền. Dù là ở dạng nghi vấn nhưng chúng được chia sẻ với tốc độ chóng mặt. Suốt một năm sau đó, khu căn hộ vẫn trống hoác không ai mua. Phước chạy đôn đáo để bán nhà vì đã đến hạn trả nợ cho ngân hàng. Đáo hạn, nhà không bán được, Phước ôm một món nợ khổng lồ, phải thế chấp căn nhà mà trước đây Linh và Phước ở. Cha mẹ anh phải khăn gói về quê với hai bàn tay trắng như lúc ban đầu. Phước ở lại thành phố ở trọ tạm bợ đi làm thuê để trả phần nợ còn lại cho ngân hàng.
Linh nói với tôi rằng nhờ lời dặn của tôi lần trước mà cô ấy ngộ ra nhiều điều, đừng ngây thơ nghĩ rằng ta tốt với người khác thì họ sẽ tốt với ta. Môi trường sống của con người cũng khắc nghiệt như môi trường sống của động vật, thiên nhiên, sự cạnh tranh, va chạm không thể nào tránh khỏi, lại luôn có những kẻ khốn nạn bủa vây quanh ta, hãm hại ta. Đối với những kẻ như vậy, đôi khi phải cho họ một bài học để họ biết nhận ra sai lầm, và quan trọng là họ sẽ không dám khốn nạn với người khác nữa. Tuy nhiên, hành động đáp trả của chúng ta không được vi phạm pháp luật, không tổn hại đến tính mạng người khác và không vi phạm đạo đức thuần phong mỹ tục.
Nếu như trước đây Linh chỉ biết tự trách bản thân, khóc lóc đau khổ thì cuộc đời Linh đã bị vùi dập, có thể cô ấy không thể ngẩng đầu lên được vì cảm giác suy sụp hụt hẫng có thể giết chết bản lĩnh vốn có của cô ấy. Nhưng Linh đã lấy lại được những gì cô ấy đã đánh mất một phần nhờ vào lời tư vấn của tôi. Gặp phải kẻ khốn nạn, ta nhất định không được ngã, nếu có ngã phải đứng dậy nếu không những kẻ không ra gì đó sẽ hả hê, thỏa mãn vì đã vùi dập được ta. Cuộc sống của Linh bây giờ là mỗi đêm ngủ thật ngon bên con gái, sáng thức dậy rửa mặt sạch, mặc đồ đẹp xuống phố, làm việc thật chăm chỉ và sống hạnh phúc.
Ảnh: Dear
Pan Sa

0 nhận xét:
Đăng nhận xét