-Cha mẹ không cho con lấy ảnh, con chết cho cha mẹ xem
-Mày giỏi thì chết đi, con cái mất dạy
Từ hồi cái Thu sống chết đòi cưới cho bằng được người nó yêu, đã khiến không khí trong nhà lúc nào cũng ồn ào, nào tiếng chửi, tiếng quát mắng, thỉnh thoảng cái ly vỡ, cái chén vỡ, hàng xóm hết góp ý đến can ngăn, thấy không có hiệu quả gì thì bỏ mặc luôn: Thôi thì đèn nhà ai nhà nấy rạng!
Cái Thu vừa học xong cao đẳng liên thông đại học nhưng không chịu lên đại học nữa, nhất quyết đòi cưới thằng Tâm mới 19 tuổi. Cái Thu nay vừa tròn 21, mặt mũi còn non choẹt nhưng cái lòng thì rất cứng. Nó với thằng Tâm «tình trong như đã mặt ngoài con e» khi mới thấy mặt nhau vài ba lần trong đợt giao lưu giữa trường nó với trường thằng Tâm. Năm tháng sau, hai đứa quấn quít không rời, đi đâu cũng chở nhau đi, ngày nào không gặp là điện thoại cháy máy. Thề sống thề chết sẽ bên nhau trọn đời.
Cái Thu bảo sẽ trở thành một người vợ tốt, sẽ nghỉ học đại học để chăm lo cho gia đình, nhất định phải sinh 5 đứa con để làm thành đội bóng rổ đi thi đấu cho oai. Thằng Tâm thì bảo học xong cái trung cấp nghề rồi mở cái tiệm sửa xe nho nhỏ, «vợ Thu» về phụ anh, sửa xe mà thành triệu phú chứ chẳng giỡn.
-Ok la chồng yêu
-Ù oa yêu vợ trọn kiếp này luôn
Hai đứa hạnh phúc dắt nhau đi công viên ăn kem, mặc cho chuông điện thoại reo liên tục, Thu bảo hễ bắt máy là nghe ăn chửi. Tắt chuông luôn. Đi ăn kem đã.
Cha cái Thu có mối thù hằn với cha thằng Tâm, số là ngày xưa cha thằng Tâm cố ý lấn nửa mét bờ ruộng của nhà cái Thu. Mẹ thằng Tâm lại nghiện thuốc lá. Cha thì tham ô lấn đất, mẹ thì tệ nạn, chắc chắn con cái cũng chẳng ra cái thể thống gì. Bữa cơm nào cả nhà cái Thu cũng xì xào như vậy.
-Cái Thu mà lấy thằng Tâm thì phải qua xác tao đã
-Ông nói vào mặt nó chứ luyên thuyên với tôi thì được cái gì
-Con hư tại mẹ cháu hư tại bà, bà lo mà dạy con bà
-Ơ hay, tôi có cho nó lấy thằng Tâm đâu!
-Bà lôi đứa con mất nết hư thân của bà về đây
Đến đêm, Thu mới về đến nhà. Một cái bát chao liệng qua người Thu may mà Thu né kịp, cái bát bay vèo ra sân, rơi xuống vỡ toang. Hàng xóm được phen mất ngủ nữa.
-Mày mà lấy cái thằng tội phạm lại ít hơn mày 2 tuổi, dù có chết tao cũng không đồng ý
-Con lớn rồi, con tự quyết định đời con, cha mẹ không thích thì coi như không nghe không thấy
Một cái tát như trời giáng vào má cái Thu.
-Hỗn hào, láo xược, trứng đòi khôn hơn vịt, đàn ông chết hết rồi sao mà mày ôm phải thằng nhãi khốn nạn đó
-Anh ấy là người tốt, cha không được xúc phạm anh ấy
-Tao vẫn còn sống thì mày đừng hòng cưới nó, cút ra khỏi nhà tao
Đó là ngày thứ 89 mà những cuộc cãi vã như vậy diễn ra. Còn thiếu một ngày nữa là tròn 3 tháng, cả nhà Thu ngoài cha mẹ Thu, cái Thu thì còn một người chị cả và hai đứa em chưa khi nào có nổi một bữa ăn êm ấm. Cuộc tình lãng mạn vậy mà bị cha mẹ kịch liệt ngăn cản khiến Thu ức chế, bế tắc vô cùng. Thằng Tâm chỉ biết âm thầm động viên người yêu chứ không một lần được đối diện cha mẹ cái Thu để nói chuyện, đơn giản là ông bà không thể nhìn mặt «thằng nhãi khốn nạn» mà tâm trí ông bà đã khắc sâu.
Hai ngày sau cuộc cãi vã và cái tát trời giáng của cha cái Thu, nó nhảy sông tự tử. Dân tình xôn xao vớt xác từ đêm mà đến tận chiều hôm sau mới lôi được xác nó lên. Cái thân hình mét rưỡi uống ọng nước, người trương lên như con hà mã, da dẻ tát nhợt xanh xanh một màu, chết dưới nước thấy mà sợ. Tay nó nắm chặt không ai mở ra được. Thằng Tâm khóc lóc cầm tay nó nói mấy câu gì đó mà người ngoài nghe cứ như thần chú, thì tay cái Thu mở ra, trong đó là chiếc nhẫn đính hôn mà thằng Tâm tặng nó ba tháng trước.
-Thu ơi, sao em nỡ bỏ anh đi, em đi phải kêu anh đi cùng chứ, sao em ngốc vậy Thu ơi
-Mày cút
Cha cái Thu lôi xệch Thằng Tâm ném ra ngoài. Ôm lấy xác con rồi ông kêu lên một tiếng xé trời.
Em đã rời khỏi trần thế này theo cách gây dư luận như vậy. Kẻ xót thương, người trách móc, kẻ lên án, người ủng hộ. Lời ra lời vào bàn tán xôn xao còn hơn lúc em còn sống. Tình yêu của em đẹp theo cách nghĩ của em, nhưng nó dở theo cách nghĩ người đời, nhất là cha mẹ em. Em kiên quyết bảo vệ tình yêu nhưng khi không được như ý, em chọn cái chết để trừng phạt những kẻ cản ngăn em, trừng phạt cha mẹ em và chị em ruột thịt biết chuyện mà làm ngơ, nhiều lúc còn đứng về phe cha mẹ, để mình em cô lập.
Em chết vì em ức, tình yêu của em có gì sai, cha mẹ em không ưa cha mẹ người yêu em đó là chuyện của họ, còn Tâm là người tốt. Em nghĩ vậy, em tranh luận vậy. Nhưng dường như không ai đồng cảm được với suy nghĩ của em. Lối giáo dục của cha mẹ em có lẽ không phải xấu, nhưng cứng nhắc vô cùng. Họ nghĩ rằng cản con tới cùng thì con sẽ nghe, nhưng không biết rằng càng cản, càng miệt thị con thì con càng tổn thương, càng có xu hướng làm trái lời cha mẹ. Có thể cha mẹ em cũng có lý vì nghĩ cho tương lai của em, sợ em sẽ không hạnh phúc khi lấy một người có sơ yếu lý lịch gia đình như thằng Tâm. Nhưng giá như cha mẹ em nhẹ nhàng hơn, bớt xúc phạm em hơn, tâm lý hơn thì có thể em đã lắng nghe, hoặc hai bên đã thỏa thuận được một phương án nào đó khiến cả hai thấy tạm chấp nhận được.
Ngày tôi gặp lại thằng Tâm, mặt nó buồn như đưa đám, dù cái Thu đã ra đi được nửa năm. Ai hỏi chuyện nó, nó chỉ bảo, đời này kiếp này không yêu ai, không lấy ai cả, chỉ có Thu mà thôi, đời thật ác độc, con người thật ác độc.
Thương em, thường thằng Tâm, thương cả gia đình em. Sau cái chết của em, cha mẹ em hối hận vô cùng nhưng cũng tức giận em vô cùng. Hai cảm xúc đó như đay nghiến từng giấc ngủ cha mẹ già. Suy cho cùng, em, thằng Tâm, cả nhà em đều là tội phạm mà cũng là nạn nhân. Ai cũng đáng trách, ai cũng đáng thương.
Giá như em bình tĩnh hơn trong tình yêu, giá như em đợi thêm vài ba năm nữa hẵng tính chuyện cưới, giá như em đợi thằng Tâm lớn hơn một chút, giá như em kiềm chế được cảm xúc trong hoàn cảnh mà mọi thứ có thể vỡ tung bất kỳ lúc nào. Nói thì dễ, làm mới khó. Tôi hiểu.
Hôm nay, tôi đặt lên mộ em một bó cẩm tú cầu màu xanh, loài hoa mà em rất thích, em bảo cẩm tú cầu tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
PAN SA

0 nhận xét:
Đăng nhận xét